XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 16


 Tiêu Mai vừa xỏ đôi dép lê bước vào nhà vệ sinh thì Thu Nhi ở ngoài gọi lớn, đợi cô bước ra Thu Nhi nói với cô là Bạch Băng gọi tới, bảo cô lên mạng, nói là có chuyện vui. Là chuyện vui gì chứ, lẽ nào mối quan hệ giữa Bạch Băng và Mạc Thành tốt lên? Tiêu Mai mở máy tính lên, vừa đăng nhập vào QQ liền trông thấy hình đầu người Bạch Băng gửi bum cô, click vào thì thấy Bạch Băng gửi cho cô một đường link, ấn tiếp vào thì hóa ra là một cuộc thi mỹ thuật trẻ, người đoạt giải không những có thể nhận được giấy chứng nhận của ban tổ chức mà còn được lĩnh một số tiền thưởng kha khá.

 “Tớ đã đăng ký hộ cậu rồi”, Bạch Băng nói trong tin nhắn gửi tới. “Cậu cũng đăng ký à?”

 “Đương nhiên, tớ không phải học mỹ thuật ra sao? Chỉ cần được giải ba cũng có tới mấy chục nghìn tệ đấy”

 “Cậu đúng là không có chí khí gì cả, chúng ta không tham gia thì thôi, chứ đã tham gia nhất định sẽ đoạt giải nhất” “Cậu đúng là ngây thơ, chim nào làm tổ ấy, đừng có nói trước bước không qua đâu”

 “Này, nếu tớ có đạt được giải nhất thì đừng có mơ tớ cho cậu cái gì, liệu cậu có thất vọng không?”

 “Nói linh tinh, câu này cậu hỏi thật không biết lượng cao thấp gì cả. Tớ có thể nói với cậu với một tinh thần đầy trách nhiệm rằng, là bạn với nhau, nếu cậu có bị xui xẻo tớ nhất định sẽ buồn cho cậu, còn nếu cậu may mắn thì tớ càng buồn cho cậu hơn” “Lòng dạ cậu đừng có đen tối quá như thế chứ, tớ hy vọng bạn bè có được cuộc sống tốt hơn tớ, thoải mái hơn tớ”

 “Tớ nhất định nhớ câu này của cậu, sau này đừng có để tớ lấy câu này nói vào mặt nhé” Tiêu Mai trả lại Bạch Băng khuôn mặt cười lộ răng sáng bóng, để chuẩn bị cho cuộc thi đấu mỹ thuật vào tháng tám, cô bắt đầu tích cực phấn đấu, cô vẫn cực kỳ tự tin vào bản thân mình. Trịnh Sảng thấy ngày nào cô cũng nói tới chuyện đạt giải, bèn nói: “Đừng quá tự tin, nên nhớ hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Chúng ta không nên vì đoạt giải, chỉ nên coi như đến tham gia thôi”.

“Anh thế là coi thường em, có rất nhiều người qua đường khen em vẽ đẹp, tại sao anh lại xem thường em?” “Người ta chỉ là đùa em thôi, khen vài câu cũng chẳng mất gì, chỉ là mở miệng ra, khích lệ em một chút thôi. Nghe anh, tâm trạng cứ như bình thường là được rồi nhé?”

 “Anh nói linh tinh, người khen em có cả người già, người trẻ, họ không phải ai cũng nhàn rồi ngồi buôn chuyện đâu. Hư, em nhất định đoạt giải cho anh xem”Trịnh Sảng lấy bộ quần áo ra thay, nghe thấy cô nói thế bèn nhìn lại, bảo: “Em muốn đoạt giải thế, chắc không phải vì trước đây mẹ anh nói em ở nhà chơi không chẳng kiếm được đồng tiền nào chứ, cho nên mới chạy theo đống tiền thưởng đó hả? Anh nói cho em nghe, mặc dù chúng mình không giàu có, nhưng cũng không thèm khát gì số tiền đó, đừng mang lại áp lực quá lớn cho bản thân mình”

 “Nói thật, lý do này cũng có đôi chút, nhưng đó không phải là lý do chính. Em á, chủ yếu là vì danh tiếng, muốn có được chút hư vinh, em muốn sau này bước ra khỏi nhà đi dạo phố, người ta nhìn thấy sẽ chỉ mà nói nhìn kìa, đó chính là họa sĩ gì đó”

 Cô vừa nói hai tay vừa vắt ra sau lưng, đầu hơi nghiêng, Trịnh Sảng nhìn dáng vẻ đó của cô thấy rất vui, lắc đầu nói: “Nếu em may mắn được nhận giải thưởng đó, em định dùng nó vào việc gì, nói anh nghe nào”.

 “Em đã sớm có dự định rồi. Giải nhất có giá trị 50 vạn tệ, em sẽ đưa cho bố mẹ em một vạn tệ, đưa cho mẹ đẻ anh hai vạn tệ, như thế cũng đủ cho bà xây được một căn nhà ở quê; sau đó đưa cho mẹ hai của chúng ta 5 vạn tệ, lúc Hân Di kết hôn hai đứa mình làm anh trai và chị dâu sẽ mừng cô ấy 5 vạn tệ, còn lại một vạn tệ, chúng mình sẽ đi du lịch” Mặc dù nói Trịnh Sảng không nghĩ là cô sẽ được giải, nhưng cô có thể nghĩ cho từng người trong nhà này khiến anh thấy ấm lòng, chợt thấy vô cùng xúc động. Anh đóng cửa tủ quần áo vào, quay người lại ôm chầm lấy cô hôn lấy hôn để. Sau đó, Trịnh Sảng nói cho Ân Tú Chi nghe lời của Tiêu Mai, anh chỉ muốn bà biết được lòng hiếu thảo của Tiêu Mai đối với bà, muốn bà vui mừng. Ân Tú Chi nghe xong quả nhiên mặt mày rạng rỡ hẳn lên, bà giơ ngón tay cái lên nói: “Ta thấy con dâu Mai được, vẽ rất đẹp, lấy tấm ảnh nó vẽ cho Thu Nhi mang đi thi nhất định sẽ đạt giải nhất. Aiz, không ngờ được ta lại có thể hưởng phúc của con dâu cả, nhất định phải mang giải nhất về cho ta, ta chỉ sợ đến nằm mơ cũng thấy vui mà tỉnh dậy”.

 “Mẹ, chúng ta nhận tấm lòng hiếu thảo của cô ấy là được, có đạt giải hay không thì là chuyện khác” “Con nói gì vậy? Con không được dội gáo nước lạnh lên chính vợ của mình. Ta nói nó nhất định được, vẽ đôi mắt của Thu Nhi sao mà đẹp thế. Ta đi nói với nó mang bức tranh đó đi dự giải”

 Bà nói xong định đi tìm Tiêu Mai, Trịnh Sảng liền kéo lại, nói: “Mẹ, mẹ đừng vội vàng như thế, tự cô ấy biết tính. Cô ấy sẽ mang tác phẩm đẹp nhất của mình đi dự giải”. “Ừ, cũng đúng, ít ra thì nó tính toán nhiều hơn bất cứ ai trong chúng ta. Được, ta không tùy tiện đưa ra ý kiến nữa” Âm thanh của Ân Tú Chi lại vang lên trong nhà, ngày nào cũng Tiêu Mai này Tiêu Mai nọ quấn quýt bên cô, ngày ba bữa cơm bà chăm sóc cô đến nơi đến chốn. Bà vừa thân thiết với Tiêu Mai, đã khiến cho Cao Hiểu Cương cũng lại đi ra cùng cả nhà ăn tối, hai người lại ngấm ngầm tranh nhau Tiêu Mai, so sánh xem ai đối với cô tốt hơn. Trong cuộc sống hàng ngày Ân Tú Chi chăm sóc cô không còn sót điểm nào; còn Cao Hiểu Cương thì thỉnh thoảng lại mua cho Tiêu Mai điểm tâm hoặc quà, có lúc ăn cơm xong còn kéo cô ra ngoài đi dạo, tiện còn kéo cả Trịnh Sảng đi cùng. Không thể phủ nhận rằng cảm giác được hai bà mẹ chồng chăm sóc là vô cùng hạnh phúc, Tiêu Mai ngây ngất không phân biệt được phương hướng, thỉnh thoảng lên QQ nói chuyện với Bạch Băng, chỉ qua mạng thôi mà Bạch Băng cũng nhận ra được sự vui sướng của cô qua từng sợi tóc. Bạch Băng hỏi cô: “Có phải giờ cậu lại thấy mẹ cả của cậu cực kỳ tốt, không nỡ để bà ấy về quê?”.

 Tiêu Mai trả lời: “Thực ra sống lâu với bà rồi mới biết, bà ấy thật sự giống như chồng tớ nói, có lúc ăn nói không để ý đến cảm nhận của người khác, lâu dần, cũng không thèm chú ý xem đối phương có muốn nghe hay không, nghe xong trong lòng có thoải mái hay không. Bà ấy chỉ cần bản thân mình nói sướng miệng là được, nhưng bà không xấu bụng, thật đấy”.

 “Tớ hiểu rồi. Nói dễ nghe một chút, cậu có tấm lòng lương thiện; nói khó nghe thì chính là cậu ngu. Giờ cậu không còn ý định để cho bà ấy về nữa có đúng không?”

 “Cậu mới ngu ấy, nói thế nào thì bà ấy cũng là mẹ đẻ của chồng tớ, chỉ cần mẹ hai chịu cho bà ấy ở, tớ không có ý kiến gì. Mà tớ cũng từng nghĩ, bà ấy ở đây cũng khiến cho mâu thuẫn giữa tớ và mẹ hai ít đi. Nếu bà ấy đi rồi, ai có thể biết được là tớ và mẹ hai không xảy ra mâu thuẫn gì nữa? Mà mẹ cả không ở cùng bọn tớ, ai có thể đảm bảo tớ và chồng không có mâu thuẫn gì?”

 “Cho nên?”, Bạch Băng lại tiếp một tiếng. “Cho nên, tớ đã nghĩ thông rồi, hai vợ chồng ở riêng với nhau là sống, cả nhà với ở cùng với nhau cũng là sống; ít người có cái lợi của ít người, đông người cũng có cái vui của đông người, không phải người một nhà còn không được sống với nhau kia kìa. Hay nói cô em chồng của tớ, hai đứa chúng tớ từng cãi nhau, đánh nhau, nhưng cô ấy bay ra nước ngoài vẫn còn nhớ mua quà cho tớ, nếu không phải là người một nhà thì có được như thế không? Người một nhà thì nên sống với nhau độ lượng hơn, hiểu nhau hơn, cả nhà hòa thuận ở bên nhau cũng là phúc. Chồng tớ nói một câu rất đúng, trải qua rồi tớ nhớ lại thấy cảm xúc tràn trề” “Câu gì? Tớ không tin là chồng cậu có thể nói ra được câu nói có hiệu quả tới thế!”

 “Cậu đừng có coi thường anh ấy, kẻo tớ cho biết tay đấy!” “Được rồi, được rồi, chồng cậu chính là người đàn ông tốt duy nhất trên thế gian này còn sót lại, được chưa? Nhưng rốt cuộc là câu nói gì mà khiến cậu cảm động đến thế, tớ thật sự rất tò mò!” “Chồng tớ nói, cho dù là mẹ đẻ ra anh hay mẹ đã nuôi dưỡng anh, cả hai người đều không thể cùng chúng tớ đi tới bến cuối cùng của cuộc đời, cuối cùng chỉ có hai người bọn tớ nương tựa vào nhau tới đầu bạc răng long! Gần đây tớ đều nghĩ, cho dù họ đối xử tốt với tớ là vì mục đích gì đi nữa, tớ đều cảm ơn từ đáy lòng, nếu có ngày nào đó họ thực sự rời bỏ chúng tớ thì lúc đó thật sự âm dương cách biệt, duyên phận của họ và chúng ta cũng kết thúc từ đó, có muốn đi dạo phố với họ, ăn bữa cơm cùng họ cũng không được nữa. Cho nên tớ không cãi vã với họ thêm chút nào nữa, tớ nói được sẽ làm được!”

 “Được, bà cô già lại gọi tớ rồi, tớ phải tắt QQ đi thôi. Coi như tớ đã thấy rõ, cậu ấy mà, đầu óc lúc nào cũng mơ màng. Tớ không có thời gian tranh luận linh tinh với cậu, nhưng những lời cậu nói tớ sẽ giúp cậu ghi lại, sau này cậu đừng có chạy tới khóc với tớ nhé, cẩn thận tớ đập vào mặt cho”. “Bạch Băng, còn có Ngô Giang, giờ hai người tới phòng kế hoạch, tới đó giúp vài ngày. Đợi tới buổi công bố trang phục mùa hạ lần thứ hai rồi trở về tổ, mau lên, thu dọn một chút rồi qua đó báo cáo” Cả nhà nó chứ, sao điều tiết nhân sự các phòng ban khác đều không thiếu được cô? Trong lòng Bạch Băng hậm hực, mắt đỏ lên, giận thì làm đi, bà cô thản nhiên nói tiếp: “Cô có thể không làm theo sắp xếp, tôi sẽ cho đó là sự không hài lòng của cô đối với công ty, không hài lòng với công việc hiện tại, tôi sẽ phản ánh lên cấp trên thải cô ra làm ở chỗ khác”.

 “Có phải chị biết đọc suy nghĩ của người khác không? Lúc nãy tôi có nói là không làm theo sự sắp xếp hay sao?” Cô ta đưa con mắt đỏ rực ra nhìn Bạch Băng, quay người đi ra cửa rồi lại quay đầu lại nói: “Đừng có vênh váo ra oai, việc lớn không làm được, việc nhỏ không chịu làm. Ngày mưa không muốn đi ô, không đi ô lại sợ mưa ướt, lúc nào cũng tỏ ra không hài lòng, như thế không có lợi gì cho cô đâu” Kiểu gì không biết? Đợi cô ấy cúi đầu đi rồi, Bạch Băng liếc nhanh theo bóng cô ấy, nếu mắt có thể lườm ra được gai, cô sẽ không do dự gì mà không lườm cho mụ đó thành quả tiên nhân cầu.


Chương 6: Câu chuyện về cái tát của mẹ chồng dành cho nàng dâu Buổi diễn công bố bộ sưu tập thời trang Xuân Hè của công ty Vũ Nhân lần này do Mạnh Vân Phi phụ trách. Buổi diễn được định vào ngày mùng 6 tháng 7, do hai phòng quảng cáo và phòng kế hoạch sản xuất cùng chịu trách nhiệm tổ chức, đã mời tới 18 người mẫu chuyên nghiệp nhất đến trình diễn, được chia làm 3 lượt trình diễn các mẫu trang phục, 6 người mẫu tạo thành một nhóm. 3 x 6 là 18, hình xếp khi trình diễn phải đem đến điềm may mắn tốt lành, mà số 6 tượng trưng cho phúc lộc, ngày mùng 6 công diễn, 6 người một nhóm, lục lục đại thuận mà, hầu hết những người làm kinh doanh đều rất chú ý coi trọng chuyện con số may mắn này.

 Buổi công diễn hôm nay Bạch Băng bận túi bụi từ sáng sớm, bận xoay như chong chóng đến nỗi chân tưởng như không còn đứng vững, công việc chạy tới chạy lui suốt đâu có cần phải đứng, chỉ là công việc quá bận, khiến cô chẳng còn đủ sức để uống một ngụm nước, trong lòng đã thấy bức bối đến mức muốn kêu trời. Sân khấu hình chữ T phía bên kia, hoa tươi, ánh sáng, hiệu ứng khói, tất cả mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thoả, mọi công việc tạp nham từ nãy đến giờ đều đã hoàn tất, cô tưởng rằng đã có thể nghỉ một chút, không ngờ vẫn còn phải ra khu vực phòng hoá trang để phục vụ mấy cô người mẫu. Cô cắn răng trong lòng thầm mạt sát chửi rủa Thạch Yên Hồng tơi tả, nhân viên quèn mới vào làm như cô không lẽ chỉ để làm người phục vụ hầu hạ chạy việc vặt? Nếu không phải là nhìn thấy tương lai phát triển của công ty này rất có tiềm năng, hẳn cô đã muốn ngay lập tức hất đổ bàn, mắng Thạch Yên Hồng một trận, đá cho vài phát rồi bỏ việc, thật tức chết đi được. Trong phòng hoá trang tiếng người ồn ào, trang phục đủ màu sắc rực rỡ treo hàng loạt như cờ ngũ sắc, đảo mắt nhìn quanh phòng, đâu đâu cũng thấy người.

Chốc lại nhờ cô thay đồ này, lúc lại có người kia gọi cô í ới, chỉ cần chậm chút đã thấy ngay ánh mắt khó chịu thúc giục. Mặc cho Bạch Băng đã cố nín nhịn chạy tới chạy lui bận bịu không dừng một giây, nhưng vẫn khiến cho cô người mẫu đắt giá nhất của show diễn tối nay không thể chờ thêm, nổi nóng khó chịu. Cô người mẫu sáng giá ngồi trước bàn trang điểm, đôi chân dài mỹ miều thoáng nhìn tưởng như vô ý khép hờ hơi nghiêng về bên trái. Một cảm xúc mạnh đập vào mắt người khác chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: Trang nhã. Nhân viên trang điểm bận rộn luôn tay trên khuôn mặt cô, cô ta đảo mắt khắp phòng rồi hướng về phía Bạch Băng, giọng điệu đầy vẻ cao ngạo "này, lấy cho tôi cốc nước". Bạch Băng đương nhiên nghe thấy lời cô ta nói, nhưng không biết liệu có phải cô ta nói với mình. Vì xung quanh những người chạy công việc vặt như cô không ít, hơn nữa cô cũng đang bận túi bụi, vì thế mà chẳng hề để ý đến việc đó, cũng chẳng chú ý ngoảnh lại xem cô ta đang sai vặt ai.

Nhận thấy Bạch Băng nhìn mình như nhìn vào không khí, nét mặt cô người mẫu đổi sắc ngay, đẩy nhân viên trang điểm sang một bên sẵng giọng quát hỏi: "Ai là người phụ trách ở đây? Tôi đến trình diễn chứ không đến nhận sự bực bội, ở đâu ra loại nhân viên có thái độ kiểu này?".

Nói ai thế nhỉ? Không lẽ nào là nói mình? Bạch Băng mang máng nhận thấy không khí đầy vẻ công kích gây gổ xung quanh đang hướng cả về mình, cô có chút ngạc nhiên hướng mắt nhìn về phía cô người mẫu kia.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Không phải đang nói với cô sao? Doanh nghiệp lớn trong buổi diễn lớn tôi và cô không quen biết gì nhau, ngoảnh mặt ra đã gặp phải loại nhân viên như cô. Cô làm cái trò gì thế? Nhờ cô lấy hộ cốc nước khó như thế sao? Cô không muốn làm thì nói một tiếng, không thèm nhìn không thèm để ý đến, thế là thái độ kiểu gì?" Bạch Băng bị một tràng "đạn pháo" toàn những điều không hiểu ra sao nổ tới tấp khiến cô tức muốn điên lên, tất cả những tức giận kìm nén trong lòng ngay lập tức phát bùng lên, đã bận rộn luôn chân luôn tay đến tận giờ này, đến bữa trưa cũng chưa ăn dù chỉ một thìa, thế mà lại còn bị người ta chỉ thẳng vào mặt mắng mỏ, chuyện quái gì thế không biết? Nhưng đứng trước cô người mẫu danh giá rất có sức ảnh hưởng này, Bạch Băng vẫn gắng kìm nén cơn giận, ngước mắt nhìn và nói: "Chị nói cho dễ nghe một chút được chứ? Tôi vốn không biết là chị đang nói với tôi, làm sao có thái độ gì với chị được? OK, chị muốn tôi lấy cho chị cốc nước, bây giờ tôi đi lấy ngay, được chưa?"

 Bạch Băng nói xong nhìn thẳng vào mặt cô người mẫu, ánh mắt không chút e dè sợ sệt. Một cô người mẫu hạng ba mà dám coi mình không ra gì, thật không biết trời cao đất dày, Bạch Băng tức giận quay người định bỏ đi."Cô đứng lại cho tôi!". Cô người mẫu mặt đã đỏ gay lên, những ánh mắt giương lên chăm chú nãy giờ đã sụp xuống sau ánh nhìn của người nhân viên, cô người mẫu tự nhiên ngượng quá hoá tức giận, tiện tay hất lọ mascara trên bàn trang điểm đập về phía sau lưng Bạch Băng. Việc này đã làm to chuyện, Bạch Băng vốn dĩ không phải là người hiền lành để dễ bị bắt nạt, đói đến mức không bước nổi chân giờ lại tức đầy ruột, lọ mascara bị đập xuống, dường như đã đập ngay vào nỗi tức giận vốn đang kìm nén trong lòng, khiến tất cả vốn đang bị kiềm chế phút chốc bùng phát, liền quay lại tát một cái hằn dấu trên má cô người mẫu. Cô người mẫu bị Bạch Băng tát một cái trời giáng, cô ta hẳn không thể ngờ rằng một công ty lớn như vậy mời cô ta về trình diễn bộ sưu tập, mà con ranh nhân viên quèn lại dám tát cô ta. Cô ta vừa che má vừa trừng mắt nhìn Bạch Băng, đứng lặng mất mấy phút mới hoàn hồn, cất tiếng thét the thé, xông về phía Bạch Băng muốn đánh nhau một trận. Ngay lúc đó phòng hoá trang náo loạn hết lên, tiếng người quát gào, tất cả như tiếng một vụ va chạm hay tai nạn giao thông ngoài đường phố.

Trưởng phòng Quảng cáo - người phụ trách buổi trình diễn lần này và nhân viên môi giới trung gian của công ty nghe tin vội vàng chạy tới, lúc này mặt cô người mẫu đã bị Bạch Băng cào xây xước hết cả, cô ta nhìn vào gương, kêu ầm lên, rồi nằm nhoài trên bàn trang điểm khóc rất thảm thương. Buổi trình diễn sắp bắt đầu, phóng viên và các nhân vật trong giới truyền thông đều đã đến, bất ngờ xảy ra chuyện như thế này. Nhìn khắp phòng hoá trang quang cảnh lộn xộn toán loạn, trưởng phòng Quảng cáo tức giận lôi đình, ông ta không mắng Bạch Băng mà quay lại trút giận một tràng lên Thạch Yên Hồng đang đi phía sau, quát hỏi làm sao lại sắp xếp người thế nào để xảy ra chuyện này.

Thạch Yên Hồng bị sếp chỉ trích, quay sang trút giận lên đầu Bạch Băng, cô ta chẳng hề khách sáo quát mắng Bạch Băng, mỉa mai nói: "Tôi thấy miếu của công ty chúng tôi quá nhỏ, chẳng thể chứa chấp nổi người tài năng như cô, cô tới nơi khác cao siêu hơn mà làm". Với đôi mắt đỏ hoe, Bạch Băng dù không để ý đến bất cứ cái gì, nhưng cũng đã sớm chịu đủ tính khí của Thạch Yên Hồng, lúc này chẳng hề khách sao, ngẩng cao đầu nói: "Cô chẳng qua cũng chỉ là nhóm trưởng, có tư cách gì mà đuổi việc tôi? Hơn nữa tôi chẳng làm sai điều gì, tôi đã ký hợp đồng dài hạn làm việc với công ty, trong đó quy định rõ ràng không được buộc nhân viên thôi việc không có lý do, lẽ nào cô không biết điều đó?".

 "Nhóm trưởng Thạch, cô ta chỉ là một nhân viên quèn mà dám hùng hùng hổ hổ doạ người như thế, bình thường cô làm việc kiểu gì thế hả?". Trưởng phòng quảng cáo nói xong nhìn sang Bạch Băng, lạnh lùng nói tiếp: "Cô có thể đưa ra số tiền bồi thường, mặc dù cô không phải là nhân viên thuộc bộ phận tôi phụ trách, nhưng tôi nghĩ, đuổi việc cô đối với tôi chẳng khó khăn gì".

 Bạch Băng chưa kịp phản ứng gì, trưởng phòng kế hoạch đã vội vã chạy tới nói liên hồi: "Làm cái trò gì thế hả? Bây giờ là lúc nào rồi, chuyện gì để sau hãy nói, nhanh lên chứ, mau trang điểm, chuẩn bị trang phục cho người mẫu". Nhân viên trung gian môi giới của công ty lúc này có chút hăng hái, muốn Bạch Băng xin lỗi cô người mẫu kia, nếu không rất có thể sẽ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn. Ông ta biết rõ vừa nãy trưởng phòng quảng cáo đã nói sẽ sa thải Bạch Băng, nhưng vẫn đưa ra yêu cầu này, rõ ràng, mục đích của ông ta không chỉ đơn thuần là vì muốn giành lấy sự công bằng cho cô người mẫu, chẳng qua chỉ là tận dụng cơ hội này để cướp thêm phí tổ chức mà thôi. Lúc trước đó trưởng phòng kế hoạch không có mặt nên không biết rõ lý do đánh nhau gây lộn xộn ra sao, ông ta chỉ nghe nói là có nhân viên và người mẫu gây lộn với nhau, vừa nhìn thấy Bạch Băng tóc tai xơ xác là hiểu cô chính là người gây ra đánh nhau, ngay lập tức bắt cô xin lỗi. Bạch Băng sắp bị sa thải sao cô còn phải làm cái việc vô lý đấy? Đương nhiên cô không làm.

 Cô quăng lại phía trưởng phòng kế hoạch một câu: "Xin lỗi, tôi không phải là kẻ hầu người hạ!", liền sau đó bỏ đi. Cô vừa đi ra đến cửa thì đụng phải Mạc Thành vừa biết tin chạy tới, Mạc Thành bình thường có nói chuyện đôi ba câu với trưởng phòng kế hoạch, anh vốn định đến nói giúp Bạch Băng vài lời, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt sắt lạnh của trưởng phòng liền bỏ ngay ý định, ngay lập tức quay ra kéo Bạch Băng ra một chỗ nói chuyện, gương mặt đầy vẻ lo lắng: "Em gây ra chuyện gì thế? Buổi trình diễn hôm nay là trò đùa sao?

Tính tiểu thư của em sao lúc nào cũng được bùng phát bừa bãi như vậy chứ, sao lại chọn lúc này hả, em bảo anh giúp em thế nào bây giờ?". Lúc này sự bực tức của Bạch Băng đã chất cao như núi, đầu óc trống rỗng, nghe những lời anh nói càng tức giận hơn, đẩy anh sang một bên, bực tức nói: "Ai cần anh giúp? Chuyện của em không cần anh quan tâm, ở đâu mà không kiếm được cơm ăn, anh tưởng là ai cũng yếu đuối dễ bị lừa như anh sao?".

"Này, em đi đâu thế, đứng lại cho anh". Mạc Thành đuổi theo Bạch Băng, nhưng đã bị trưởng phòng của anh gọi lại. Kiểu gì thế không biết, Bạch Băng tức giận chạy về phòng làm việc, tự mình đi ra khỏi trường học bước vào cuộc đời, từ khi vào công ty này cô đã cố gắng nhẫn nhịn tất cả, nhưng cuối cùng đã nhận phải kết quả thế này đây, tức đến quặn ruột. Càng nghĩ cô càng tức, chân đạp đổ chiếc ghế, khi chiếc ghế đổ nhào cũng là lúc nước mắt cô tấm tức rơi xuống.Khóc cái gì mà khóc? Khóc là biểu hiện của sự hèn kém yếu đuối, Bạch Băng tức giận với chính mình.

 Cô hít một hơi thật sâu rồi ngẩng cao đầu, cốt để nước mắt không chảy xuống tiếp. Lúc này tự dưng có tờ khăn giấy đưa ngang trước mặt cô, tưởng là Mạc Thành, ngoảnh mặt đi, cô tức giận nói: "Anh đi đi, đã nói rồi, không cần anh quan tâm".

 “Khẩu khí không nhỏ chút nào” Á? Bạch Băng dần quay người lại, đưa mắt nhìn, đứng trước mặt cô lúc này quả nhiên là Mạnh Vân Phi. Giọng nói vừa cao sang vừa ấm áp như của Mạnh Vân Phi cô đã nghe dù chỉ một lần không thể nào quên. Mạnh Vân Phi lại đưa tờ giấy ăn cho cô, cô tự nhiên nhận lấy, xung quanh phảng phất như có như không của hương nước hoa Boss, bất giác khiến cho đầu óc cô trống rỗng, cũng chẳng kịp nghĩ tại sao anh ta lại xuất hiện trước mặt cô lúc này, Mạnh Vân Phi nhếch miệng cười nhẹ, rồi quay lưng bước đi. “Này, đợi chút…”. Bước chân Bạch Băng kịp chặn bước anh ta trước cả suy nghĩ của cô, chầm chậm e dè nói: “Có thể… có thể… cho tôi năm phút, tôi có chuyện muốn nói”.

 Anh ta đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, “nói đi”. Bạch Băng lén hít một hơi dài, thúc bách bản thân phải nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội này, bởi một lẽ cô không hề muốn mình bị sa thải như thế này. Một công ty tốt như thế cô không thể dễ dàng bị đuổi việc, từ sâu trong ý nghĩ cũng không thể phủ nhận đây là một công ty tốt. Công ty tốt, chẳng có ai muốn rời đi cả.

 “Tổng giám đốc Mạnh, chuyện là thế này”.

Cô kể lại vắn tắt câu chuyện vừa xảy ra, thái độ hết sức thành thật và nói “tôi thừa nhận là tôi có lỗi, là nhân viên của công ty, dù chỉ là một nhân viên quèn cũng đại diện cho toàn thể bộ mặt của công ty.

 Tôi không nên trong phút chốc không kiềm chế được mà không xem xét toàn thể, tôi sai rồi, chấp nhận mọi hình thức xử lý giải quyết sa thải của công ty. Nếu công ty chỉ vì một lần mắc lỗi, mà không xem xét chút nào đến biểu hiện của nhân viên từ trước đến giờ, ngay đến một cơ hội sửa sai cũng không có, nhất quyết vì chuyện này mà sa thải tôi, nếu thực sự như vậy, tôi không phục”.

 Cô nói một hồi rồi khe khẽ đánh mắt nhìn Mạnh Vân Phi, mắt đối mắt nhìn lâu trong vài phút, cô vẫn chưa nhận ra trong mắt anh ta còn có hàm ý gì, anh ta đã gật gật đầu rồi quay người bỏ đi. Anh ta gật đầu rốt cuộc là có ý gì? Là sẽ sa thải cô? Hay là có ý rằng cô có thể không phục? Bạch Băng thật không thể hiểu nổi, cô chán nản nghĩ lại công việc mà cô đã căng hết sức mình đảm đương trong suốt mấy tháng qua, tất cả nhân viên các bộ phận đều đã tập trung lo cho buổi trình diễn, toàn bộ khu văn phòng đều vắng vẻ và yên ắng. Nghĩ đến thân mình thực sự sắp bị sa thải, trong lòng Bạch Băng không khỏi dâng lên những cảm xúc dữ dội.

 “Tổng giám đốc Mạnh”. Mạnh Vân Phi vẫn chưa đi tới phòng hoá trang hai vị trưởng phòng đã vội ra đón đường. Anh ta vừa nhận điện thoại của bên công ty người mẫu rồi mới đến, Bạch Băng đá nhào cái ghế cũng là lúc anh ta vừa đi từ ngoài vào. “Tổng giám đốc Mạnh, không phải là tôi cố tình làm khó cho bên các ông, tôi cũng đang lo toát mồ hôi ra đây”. Nhìn thấy anh ta đến, ông bầu sô vẻ khổ sở kể lể, “khuôn mặt của Tiểu Hà đã bị nhân viên công ty cào xây xước, cô ấy chẳng có cách nào để lên sàn trình diễn nữa, thiếu mất một người tôi cũng hết cách rồi”.

 “Đừng nói với tôi là bên các ông không chuẩn bị thêm người mẫu dự phòng. Chuyện hôm nay người của bên tôi chẳng làm sai điều gì cả, là do người của các ông gây chuyện trước, chúng tôi bỏ tiền, các ông phải lo cho tốt, chẳng có ai cao hơn ai cái gì cả. Tôi cũng cảm thấy tiếc cho cô người mẫu bên ông, chuyện hôm nay tới đây là kết thúc” “Tổng giám đốc Mạnh, hiện giờ vấn đề không phải ở chỗ đó, mọi khi chúng tôi thường chuẩn bị thêm người mẫu dự phòng để nhỡ có xảy ra chuyện gì. Nhưng hôm nay chúng tôi cũng có show trình diễn cho công ty khác, bây giờ không lấy đâu ra người nữa, chỉ đem có 18 người mẫu đến diễn thôi”.

 Tổng giám đốc Mạnh giơ ngón tay trỏ, nói: “Đấy là chuyện của bên ông, chúng ta đã sớm ký kết xong hợp đồng rồi.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .